Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Đêm rằm bên điếu thuốc, chén trà...

Trở lại cuộc vui đêm rằm náo nhiệt
Với khói thuốc trong đêm,
Với chén trà nóng hổi
Với cơn mưa xuân bất chợt ...
Buông lơi ...
Liệu rằng ngày mai có tới
Theo bước chân phiêu dạt khắp nơi
Hay là đôi bàn chân ngại bước
Muốn trói mình ở một góc trời riêng...

Ta châm đây, điếu thuốc hình cột cờ
Đất Thăng Long một thời oanh liệt
Làn khói tuôn như bao điều mộng ảo
Của những ngày lãng phí đời trai.

Ta rít đây, những sợi lá mỏng manh
Mà bao người mê say không bỏ
Người ta nhớ xứ Thanh, đất Cảng
Bởi hương thơm, êm say chẳng thể từ...

Nhắc đến đây ta chợt nhớ chuyện xưa
Chuyện đảng Thanh Hoa đầy căm phẫn
Và chuyện nay đất Cảng cũng đượm mùi
Những hôi tanh mùi cá ven đầm...

Ngươi là ai mà dân ta nên nỗi,
Nông dân là ai khi không còn đất
Nông dân làm gì khi sống cảnh lầm than
Là chủ ư! hay là nòng cốt...

Tôi nghe tin mà lòng đầy phẫn uất
Đời sông người dân như trái bóng tròn
Cứ lăn mãi trong đôi chân cầu thủ
Những vị quan tham béo quay tròn...

Trà cạn, thuốc tàn nhưng đầu còn suy nghĩ
Vẩn vơ những câu chuyện cuộc đời
Bứt rứt mãi làm ta xoay chuyển
Trong vạch vôi của sân cỏ lòng tham...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét