Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

1-8-2011

 

Về chốn thành đô em quên hết,

Những vui buồn đã từng gửi trao.

Về với kinh thành, những xa hoa,

Em gạt mau đi những ân tình.

 

Em ơi vì sao lại như thế

Kinh thành đâu nào có gì vui

Có tốt bằng quê anh rừng núi,

Nghèo nàn nhưng mà sống rất vui.

 

Kinh thành có nhiều nhà đẹp

Chốn ăn chơi thì không đâu bằng

Kinh thành đủ đầy trong cuộc sống,

Bước ra đường là thấy phố phường vui.

 

Còn quê anh, núi rừng Tây Bắc

Cảnh nghèo nàn đeo bám mãi không thôi,

Mái nhà tranh có nuôi được tâm hồn

Đã quen rồi, những ngày nhung lụa. 

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét