Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

9-7-2011




Văn thơ chỉ là phụ họa
Cho cuộc sống thêm đẹp mà thôi
Văn thơ chỉ là phụ họa
Ta mỉm cười bớt nỗi âu lo.

Bài thơ chỉ là mơ mộng
Ta viết cho chính ta thôi
Bài thơ chỉ là giấc mộng
Tặng riêng ta khi mộng bất thành.

Ta viết tặng em lời thơ nhỏ
Để vơi đi trong lòng nỗi nhớ 
Những yêu thương lẽ ra bên em phải có
Nhưng nguội dần bởi ánh mắt em,
Làm ta như cuồng như dại
Đã bao năm rồi
Vần thơ mãi thế
Nhớ em hoài trên từng bước chân đi về.
Để câu thơ thêm dài nỗi nhớ
Cay đắng lòng những lúc lòng em đau,

Vần thơ kia cho ta mơ mộng
Nhưng nào đâu cho ta cuộc sống,
Bây giờ toàn những dối lừa nhau
Thơ đi qua rồi nằm đó – tệp nháp cũ
Cũng như những phong thư tình xưa
Của một thời quá khứ
Đã qua rồi chỉ bỏ lại sau lưng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét