Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Vô đề


Ta muốn được lang thang với gió
Tung tăng như mây chiều buốt lạnh
Như hôm nay, giữa trời đông đó
Tia nắng vàng vẫn chấp chới, long lanh.

Ta những muốn vô tư, vô nghĩ
Nhưng làm người đâu được thoải mái
Vẫn nghĩ suy, lắm khi chỉ cho mình
Chuyện cuộc đời, có những lúc buồn vui.

Nhưng vui ít mà buồn thì nhiều
Như sóng hồ kia theo gió đẩy
Như bông hoa, có lúc tàn phai,
Nhưng vẫn sống và biết tỏa hương thơm… 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét