Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Đợi


Hôm nay trăng tàn trên phố lạnh
Gió vi vu bên đèn đường lấp lánh
Cầu Long Biên một lần nhớ mãi
Với một người, dẫu vẫn mong manh.

Con đường đi ven bờ hồ ấy
Vẫn còn run mãi trong bàn tay,
Chỉ một lần khó vẹn tương lai
Bởi xa cách những lần nhung nhớ.

Vẫn góp vào đời sức nhỏ mọn
Vẫn mối duyên đời với ví von
Nhưng lòng ta bây giờ cô quạnh,
Đợi một người cùng chí núi non.

KHX.
18-12-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét