Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

nhật ký một ngày


muốn viết một cái gì đó. đánh máy thì đúng hơn. muốn đưa lên blog những nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. muốn ghi vào sổ thơ, nhưng ngại viết, lâu rồi không viết nhiều trên giấy, đâm lười. chả nhẽ đánh máy lại để trong máy. không hay. phí của giời. nghĩ thế, tôi nhếch mép cười. hé hé. 
định viết nhưng nghĩ lại, từ đã. làm chén chè nóng cái. loại chè khô này, mười sáu ngàn đồng việt nam, một gói. nó có tên là 5x. hay ghê, còn giải nghĩa nữa chứ. nó thế này. 
vì đây là loại chè ngon đặc biệt, danh cho những người đã quá độ tuổi 40 - 50, đã từng nếm trải những thăng trầm của cuộc sống, đã từng thất bại, đã từng gặp gian nan, nhưng đã vượt qua để có được thành công. 
nguyên văn đấy. trên vỏ nó viết thế. kệ, tôi tặc lưỡi cái, mình còn trẻ, mới hơn 20, thất bại có tý tẹo, thành công còn lơ lửng trên đầu, ở ngày mai, xa lắm, nhưng cũng gần lắm. vậy mà thú vui mà, cái thú vui uống chè thì sao bỏ qua được. kệ. uống cái đã. 
tiếp này. trong chè xanh 5x hội tụ tất cả: vị chát của gian nan, vị đắng của thất bại, vị ngọt của thành công, hương thơm của lòng nhân ái. thoạt đầu là đắng chát, nhưng sau cùng đọng lại vị ngọt sâu lắng của thành công. thật giống quy luật cuộc đời. 
đấy, vậy đấy. lại còn bảo ai đã từng trải uống vào sẽ cảm nhận được. tiếc là mình chưa đến tuổi, nên, không cảm nhận được vị ngon của chè này. nên. thấy không ngon bằng thứ chè thái nguyên, mình mua ở văn quán năm ngoái. hay là thứ chè cũng thái nguyên, hôm mình uống ở nhà mình, tức điện biên ấy. 
xong mấy ngụm chè, thấy nhạt miệng, nghĩ tiếp. viết. và bỗng à lên một tiếng. phải rồi. đi bắn bi thuốc lào cái đã. còn chút vị thanh hóa, 5000 vnđ đấy. mua ở hàng nước cổng trường. say đấy. 
chà. say. phêê. viết nữa được không nhỉ. đánh máy loạn lên. tý nữa thì nhầm. thế nào nhỉ. 
tiếp. 
hôm nay học trên lớp. thầy giáo nói. các em cứ học đi. lớp ta 43 người. nước ta tận 62 tỉnh. ối việc. các em học ngoại ngữ tốt. họ nhận hết. tôi ngồi nghe. tâm đắc, gật gù, thầy nói hay, chú ý. nghe, à. không phải dễ. nhưng sao thầy nói nghe đường thẳng quá. mà chết tiệt. mình toàn đi đường vòng, nhưng lại thẳng theo cách của mình. không phải thẳng mà vòng như cách của thầy. nghe nhạt, nhạt à, thế nào? à khó hiểu. thôi kệ, khó thì thôi, không hiểu nữa, từ từ rồi sẽ hiểu. 
hôm qua học trên lớp. nghe hay. tôi thấy ông thầy này, nói vậy, không phải tôi có ý gì, bởi tôi phục, phục nhất trong tất cả các thầy đã dậy tôi. tư tưởng thầy chí ít, theo tôi, một nhà khoa học nghiên cứu thực sự, cần học theo, cái và cách. ngầm mà buồn. lại lộn, buồn vì thầy, không phải thế, buồn vì tôi, hay lớp tôi học không xuôi, phụ công thầy, phí. bố đời. 
buồn lắm, tư duy giáo dục nước nhà. nhưng tôi có buồn cũng khó, nhiều người buồn gấp trăm, nghìn, vạn lần tôi. mà có làm được gì đâu. mình buồn, viết ra đây chơi, coi như là có quan tâm. 
tối nay học trên lớp. (chuyện viết dở - bỏ). 
lúc này, đồng hồ máy tính chỉ 11h32 đêm. khá muộn. đang đọc thơ của thầy tân, gọi là thầy, nhưng chưa được học thầy bao giờ. chỉ học qua thơ, truyện ngắn, truyện dịch của thầy, học làm người, và tiếng anh. kém. câu chuyện thầy viết, nhẹ nhàng mà sâu sắc, sâu lắm ấy. 
hôm qua học trên lớp, thầy bảo đọc vị thử nguyễn huy thiệp, những bài học nông thôn, thằng bạn mình, trên lớp đọc gần hết truyện của ông này. nó bảo, ông này ở khương hạ, tôi bảo: hà hà, hôm nào rủ lão đi làm tý rượu, chỗ đấy thiếu đếch gì. nó cười: hé hé, được thế thì còn gì bằng. nó lại bảo: chắc đếch gì lão đã ok với mình. tôi bảo; thì cứ thử xem. biết đâu đấy. nó lại bảo và nhe cái răng trắng hếu: một thời lão bị kiểm duyệt, à mà tác phẩm của lão. hì. thế đấy. tôi bảo. đời là thế, cơ chế mà. và thầy vào lớp. tiếp chuyện thầy bảo. à, thế này, nông thôn, nông dân, trí thức giả cầy - nguyễn huy thiệp bảo thế - qua lời ông giáo triệu. trí thức giả cầy, có tội với dân, mà dân quê nhé. buồn. 
hôm nay, hôm qua, hôm kia, hôm trước nữa, tôi đọc vị trần dần, cuốn những ngã tư và những cột đèn. 42.000 vnđ. bảo sao nhỉ. à. thế này. 
viết nhật ký một ngày. 
đấy. nó thế. hết

nó được lấy từ: 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét