Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

ngày bình yên



Tặng M.
Có một ngày bình yên lặng lẽ
Anh bỗng thấy đời này đẹp hơn
Nắng chan hòa với tiếng chim ca
Và em đến lộng lẫy kiêu sa.

Ngày hôm ấy, tiết trời thật lạ
Giọt mưa thu vương mái tóc em cười
Góc sân trường yên bình bên ghế đá
Để bất ngờ, em bước vào đời tôi.

Em giản dị tựa hoa đồng nội
Nhưng kiêu sa là ở trong ánh mắt
Để vô tình tôi phải nhớ mong,
Như cơn lốc xoáy mạnh trong lòng.

Một chút gì như là để nhớ
Xin em từ đó chớ hững hờ …
Với trái tim của một người trai trẻ,
Trót vì em mà phải vấn vương tình. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét