Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

Vần thơ vô dụng


Tặng em khi Người không cần tôi nữa 
KHX

không được yêu đâu cần hối tiếc
chỉ mong người chớ quên tình ta
những ngày mình chưa cách xa,
chìm đắm trong một màu mắt biếc.

nhớ một thủa ân ái mặn nồng
mắt môi kề cận, em còn nhớ không
nhớ ngày nào tình còn nồng ấm
giờ vắng em, quạnh vắng căn phòng.

nửa đêm chợt tỉnh viết vần thơ
để sớm mai tặng Người như thường lệ
tia nắng vàng lấp ló khung cửa,
bỗng giật mình, ta đã không còn nhau.

buông vội cây bút, rời trang giấy
đọc lại vần thơ đang bay nhảy,
vô tình như em vẫn còn đây
tội nghiệp mi! câu thơ giờ vô dụng.

không có em, ai cho ta vui thú
ai cho ta những ước mơ một thời
ai cho ta sóng gió chiều thứ bảy,
những giận hờn bên rặng liễu Hồ Tây.

24-9-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét