Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Tôi vẫn viết


Tôi vẫn viết
 Như ước mơ từ thủa nhỏ
Không theo tôi quyết liệt
Nhưng đủ ám ảnh cả đời
Tôi vẫn viết
Những khao khát cuộc đời
Được một lần bay giữa bầu trời
Được một lần bơi giữa biển khơi
Được thăm thú cuộc sống muôn người…
Trên dải đất với tên gọi: Việt Nam
Và tôi viết về những điều đơn giản
Những người nông dân
                   Bám lấy ruộng đồng
Những người ngư dân
                   Bám lấy biển Đông
Những người công nhân
                   Vì không còn đất
                   Để làm nông dân

Tôi sẽ viết
Vần thơ đều đặn
Câu văn rất ngắn
Nhưng có những ngọt mặn
Của giọt mồ hôi
Và giữa biển khơi
Chỉ còn là giọt máu
Sắp rơi…

Dù đi đâu viết gì tôi vẫn nhớ
Lời dậy mẹ cha hồi thơ bé
Cuộc sống vốn nhiều màu như bức vẽ
Người họa sĩ gửi gắm tâm hồn.
Con hãy sống bằng cả trái tim
Với những điều thật nhất
Tôi vẫn viết
Như ước mơ thủa nhỏ
Không theo tôi quyết liệt
Nhưng ám anh cả đời.

1h25’ 19-92011. 
Kienhoxuan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét