Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

lại một đêm nhớ em!


 KHX

trong kí ức ùa về mắt hoen cay
vẫn ngỡ rằng em vẫn còn đây
cứ vô tình để bỗng giật mình,
tay trong tay nắm chặt bàn tay.

giờ một mình làm bạn với trăng
anh lạnh lùng với bóng chị Hằng
chén rượu đưa, anh biết mình chẳng say
đáy cốc kia có ánh trăng vàng.

điếu thuốc tàn, anh châm điếu khác
chuyện tình tan, anh nối lại được chăng.
cuộc đời anh như trang giấy trắng
viết lên rồi, liệu xóa trắng được chăng?

26-9-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét