Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Nhớ Hà Nội vào ngày sắp trở lại



1.
Những con đường phố đông tấp nập
Quán nhậu, la cà trong ý nghĩ
Bên bạn bè cùng phân cao thấp,
Như hàng cây luôn sánh hơn thua.
2.
Ly cà phê rung nhẹ nỗi niềm
Được mấy người cùng nhau chè chén
Khói thuốc bay, đêm tàn, tĩnh lặng
Phía bên kia tiếng nhạc buồn dần vơi.
3.
Căn phòng trọ bao đêm có nhớ
Lạnh khoảng không khi có một người
Cánh cửa kia không còn đợi mở
Để gió lùa khi mà trời nỗi gió.
4.
Hàng cây xưa liễu rủ ven hồ
Gió đồng điệu với cảnh hoàng hôn,
Anh bên em, ghế đá đã phủ rêu phong,
Hoàng hôn nhưng anh đâu có hôn. 

06-08-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét