Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Đây thôn Vĩ Dạ và Gái quê


Hàn Mặc Tử

Đây Thôn Vĩ Dạ


Sao anh không về chơi thôn Vĩ? 
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên, 
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc 
Lá trúc che ngang mặt chữ điền. 

Gió theo lối gió, mây đường mây 
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay... 
Thuyền ai đậu bến Sông Trăng đó, 
Có chở trăng về kịp tối nay? 

Mơ khách đường xa, khách đường xa, 
Áo em trắng quá nhận không ra... 
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, 
Ai biết tình ai có đậm đả



Gái Quê


Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự 
Tôi đều nhận thấy trên môi em 
Làn môi mong mỏng tươi như máu 
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm. 
Từ lúc bóng em bỏ trái đào 
Tới chừng cặp má đỏ au au 
Tôi đều nhận thấy trong con mắt 
Một vẻ ngây thơ và ước ao 
Lớn lên, em đã biết làm duyên 
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng 
Nghe nói ba em chưa chịu nhận 
Cau trầu của khách láng giềng bên. 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét