Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Nhớ em !!!


Mưa buồn giăng kín lối đi xưa
Những tin nhắn như đi về lạc lối
Lòng nhung nhớ ở vạn nẻo đường xa,
Mắt lặng trông một thời tiếc nuối.

Dáng em đó, Hồ Tây. Liễu rủ đầy
Thướt tha mãi lòng anh câm lặng
Ánh trăng tròn phủ mãi dáng ai
Ấp ủ hoài chuyện tình thơ mộng.

Anh nhớ em, đêm nay rất nhớ
Dù mưa dông, dù sấm chớp bão bùng.
Anh nhớ em, nhớ thật nhiều, người có biết ?
Muốn bên em để thỏa nỗi chờ mong.

27-6-2011

2 nhận xét:

  1. lại làm thơ hôm mưa đó hả
    buồn nghê
    hjhj
    giờ đọc xong bài thơ này tớ nghĩ bạn cũng đồng cảm được với tớ đó,
    nhưng hình ảnh trong bài thơ có thật không vậy hay chỉ là một hình bóng xa xôi trong tưởng tượng?!
    chắc bạn mà yêu thì nồng nàn ghê hả!
    Cô Chu

    Trả lờiXóa
  2. Chiều nay có kẻ thất tình
    Tôi ngồi tôi góp bóng hình thành thơ!
    Nhớ một người thật khó chịu, trong cuộc sống nhiều thứ ta phải nhớ, nhưng nhiều thư ta không phải nhớ mà tự ta muốn nhớ.đó mới là thứ thật khó xóa nhòa, nó âm ỉ, rồi chỉ trực cơ hội là trào dâng, nhất là những lúc một mình!
    Bao lần xóa số điện thoại và xóa hết mọi thứ, nhưng rồi tất cả đều không thể quên vì không xóa được trí nghĩ trong cái đầu bé nhỏ!
    Cô Chu

    Trả lờiXóa