Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Mùa hạ


I.
Xuân chia tay trong màu phượng đỏ
Người ví rằng là máu con tim
Xuân chia tay khi bằng lăng tím
Người ví rằng màu tím chia ly.

Buổi chiều hè cùng ai dạo bước,
Trời đang nắng bỗng đổi mưa dông
Đi bên em sao nghe gió lạnh lùng,
Có phải là con tim không rung động.
Nên ân tình không đến với mưa dông,
Ai cũng biết yêu không là khiên cưỡng
Chẳng vô tình lá liễu đứng song song. 

II. 

Gió đi về dọc đường thương nhớ
Mưa vô tình vương ướt áo em.
Khẽ run lạnh lẫn với lời thơ,
Cánh phượng Hồng rung rinh một thủa.

Em bảo rằng phượng là màu máu
Của yêu thương quặn ở trong tim,
Khi mai này nếu đường về riêng bước.
Em bảo rằng bằng lăng màu tím biếc,
Là màu của những nẻo chia ly,
Như mưa dông đến lúc bốn bề yên. 

KHX 
7-6-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét